Mình rất khâm phục và kính trọng những con người, mà dù họ làm bất kì công việc gì, là lao công, nấu bếp hay giữ xe,… vẫn giữ được tâm hồn quân bình và niềm vui an lạc, xuất phát từ tinh thần phục vụ vô vị lợi.
Tinh thần phục vụ không cần điều kiện thấy nhiều nhất ở các địa điểm tu tập tâm linh như chùa và ashram. Sivananda yoga vận hành dựa trên tinh thần phục vụ vô vị lợi này. Thời gian học TTC là lúc mình được nhận và trải nghiệm nhiều nhất thế nào là cho đi và yêu thương vô điều kiện. Swami, các thầy cô, các anh chị staff đã cho đi hết kiến thức, tình thương của mình qua từng bài giảng, từng bữa ăn,… điều mà không thể diễn tả hết bằng ngôn từ, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. Trong vòng 1 tháng lúc nào mình cũng được ăn rất ngon, ngày nghỉ còn được ăn pizza chay và rất nhiều món khác. Nghe kể trung tâm điều động tất cả staff, giáo viên xuống bếp phụ nhồi bột vào đêm, sau khi tụi mình đã về phòng yên giấc ngủ. Cô – bếp trưởng của trung tâm, là người cần mẫn và kĩ tính đến từng chút một. Một món bánh cuốn hôm nay mình ăn, tự tay cô đã chuẩn bị từng chút gia vị, cắt rửa từng nguyên liệu vào 2 ngày trước đó. Có hôm tụi mình lên tập văn nghệ ở nhà ăn, hát bài “Sống như những đoá hoa”. Cô đang ở trong phòng chạy ra nghe và mỉm cười. Khoảnh khắc đó sống mãi trong mình, mình thấy nó thật đẹp như chính cô vậy. Cô đã sống và cho đi như những đoá hoa, toả ngát hương thơm cho cuộc đời này.
Quãng thời gian học TTC đã đốn ngã con người vốn ưa được phục vụ trong mình. Tất nhiên mình luôn làm đúng trách nhiệm và những nghĩa vụ cần làm một cách tốt, nhưng đâu đó trong chính mình vẫn chưa thấy hạnh phúc và được tiếp thêm năng lượng từ việc đó. Như chuyện nấu ăn, phục vụ trong bếp cho rất nhiều người ăn khiến mình cảm thấy gần như kiệt sức sau đó. Và mình nghĩ “tôi không thích nấu ăn”. Giờ mình hiểu tại sao mình không thích, chỉ là mình chưa cảm thấy vui khi cho đi, khi là người phục vụ mọi người. Khoảnh khắc cô giáo chia sẻ trong buổi học asana cuối cùng khiến mọi người xúc động. Cô cám ơn mọi người đã đến đây để các cô có cơ hội phục vụ, và nếu có bất kì sai sót nào thì đó là vì cái tôi của các cô quá lớn chưa truyền đạt trọn vẹn kiến thức của Thầy. Nếu mình có ở lại tình nguyện ở trung tâm, thì lý do lớn nhất là để nhài nhẵn cái tôi này.
Những con người như vậy, thật may có rất nhiều xung quanh ta. Anh giữ xe cửa hàng “Bách hoá xanh” gần nơi mình ở, thân hình khoẻ rắn chắc, trông dáng người trạc tuổi ngoài 45. Anh niềm nở và mỉm cười với từng khách tới mua hàng, vẫy tay và để khách đậu xe chỗ nào cũng được, rồi ân cần tự mình dắt chiếc xe tới chỗ cần để và quay đầu xe lại. Việc này không phải ai cũng làm được, nói thẳng là rất ít người giữ xe được như anh, họ lớn tiếng chỉ chỗ và bực mình khi khách không để xe đúng nơi yêu cầu. Khi mình vào mua hàng tay xách nách mang gần 3 bọc thức ăn lớn và đợi tính tiền vì có sự cố cà thẻ, bằng một cách nào đó, anh vào và xách hộ 3 bọc đồ của mình sắp ngay ngắn trên xe. Anh chào niềm nở mình lúc ra về. Với khách hàng khác anh cũng ân cần như vậy, mặc dù anh có thể làm ở mức cơ bản là đảm bảo an toàn cho những chiếc xe. Mình nghĩ với những gì sẵn có, anh có thể làm một công việc khá hơn, ít nhất là về mặt tiền nong. Và mình, lúc đó, vẫn còn định kiến về loại công việc tốt hay không tốt trong xã hội. Hôm nay khi ngồi viết những dòng này, mình biết ơn vì anh đã chọn công việc đó, để mình thấy rằng bất cứ việc gì đều có giá trị như nhau, nếu ta làm với tâm thế là người phục vụ, cho đi vô vị lợi.
Mình nhớ đến một người bạn. Chúng tôi hoạt động chung một tổ chức và chạy chương trình cho cùng một chiến dịch. Khi đứng ngoài nhìn mọi người vui vẻ chơi trong lúc chương trình diễn ra, anh bạn trẻ thủ thỉ vào tai tôi điều ảnh vui nhất là chứng kiến mọi người được vui như thế. Tôi hỏi “Vậy so với việc bạn là người chơi trong chương trình đó, thì cái nào vui hơn”.
“Là người đứng đằng sau nhìn mọi người vui đối với tôi là vui nhất” anh bạn đáp.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên vì bạn khác mình quá, mà lẽ thường tình phải là người được chơi mới vui hơn, cô gái hai mươi tuổi trong tôi thầm nghĩ. Không hiểu vì sao khoảnh khắc ấy chạm và đi theo mình mãi cho tới sau này, mặc dù lúc đó mình chẳng hiểu gì.
….
Và Yoga giờ đây đối với mình, như một cách để trao gửi yêu thương và phục vụ mọi người.
Om namah Sivaya
Abhaya